14:23 12/07/2018 Trời còn chưa sáng hẳn, bà Quyên đã tỉnh giấc. Cả tháng nay, bà đều trở giấc thật sớm vì lo chuyện cưới hỏi cho Minh, cậu con trai út của bà, đã gần 40 tuổi chỉ lo công việc làm ăn, giờ mới chịu lấy vợ. Bây giờ thì mọi việc đâu cũng vào đấy, nhưng bà vẫn thấy lo.
Ảnh minh họa
Bà cứ loanh quoanh những việc không tên, chờ đến giờ gọi Minh dậy để ăn sáng và đi làm. Ông Bình, chồng bà cứ thấy bà lạch cạch đủ việc nên cũng dậy sớm hơn mọi ngày.
Vừa thấy Minh, ông Bình đã cao giọng: “Ô cái thằng này, lấy vợ đến nơi rồi mà vẫn để mẹ gọi dậy à”. Minh chỉ khì khì cười: “Mẹ là đồng hồ báo thức của con mà”. Ông Bình tiếp lời: Ô thế lúc mày lấy vợ rồi, ai gọi mày dậy?
Minh gãi đầu gãi tai, bà Quyên vội tiếp lời: Thì tôi vẫn gọi con dậy chứ sao. Bà Quyên nhìn con nở nụ cười dịu dàng và dọn đồ ăn sáng cho cả nhà. Mấy chục năm nay rồi, cả nhà bà vẫn có thói quen ăn sáng ở nhà cùng nhau. Từ thời ông bà còn làm công nhân nhà máy xay rất nghèo, cả nhà bữa sáng chỉ có cơm gạo sổ độn với sắn, giờ thì Minh đã làm giám đốc công ty lớn, rất giàu có nhưng vẫn muốn ở nhà ăn sáng cùng bố mẹ.
Cả nhà đang ăn uống vui vẻ. Minh nói với bố mẹ: Trưa nay, con tranh thủ về chở bố mẹ đi áo dài và comple nhé. Bà Quyên vội gạt phắt: Bố mẹ không cần mua, bố mẹ đi mượn tạm các cậu, mợ cũng được. Dù sao cũng chỉ mặc 1, 2 hôm. Bố mẹ lại già rồi may mất nhiều tiền, lãng phí lắm.
Minh nắm lấy bàn tay mẹ: Con muốn tặng mẹ một bộ áo dài và tặng bố 1 bộ comple thật đẹp. Cả đời mẹ đã may bộ áo dài nào đâu. Với cả đây là ngày trọng đại của cuộc đời con, con muốn bố mẹ phải thật tươm tất.
Bà Quyên xua xua: Thì, thì bố mẹ già rồi có đi đến đâu đâu.
Minh cương quyết: Trưa nay con sẽ về, bố mẹ chờ con đấy.
Bà Quyên: thôi được, nhưng để bố mẹ chọn và tự trả tiền nhé.
Giờ nghỉ trưa đã đến, Minh lái xe đưa bố mẹ đi may quần áo. Khi vào cửa hàng may có tiếng ở trung tâm thành phố, người ta bắt đầu giới thiệu các loại vải may áo dài và comple cho bà Quyên và ông Bình. Có rất nhiều loại đẹp nhưng giá rất cao, có loại lên tới hàng chục triệu đồng để may một bộ áo dài và 1 bộ comple. Nhưng ông Bình và bà Quyên chỉ chọn loại rẻ nhất.
Người chủ cửa hàng không chịu thế, bà ấy vừa nhìn Minh, vừa kiên nhẫn so sánh loại vải tốt, chất lượng cao và loại vẻ rẻ, chất lượng thấp. Thế nhưng điều khiến bà chủ cửa hàng cảm thấy vô cùng khó chịu đó là người con trai giàu có này lại rất thơ ơ, chẳng đả động gì, chỉ lo gọi điện thoại, hút thuốc lá, hoàn toàn không quan tâm tới những gì bà nói.
Bà chủ cửa hàng không thuyết phục được bà Quyên nên đã đồng ý yêu cầu của bà. Lúc này bà Quyên run run lấy từ trong túi áo ra một cái túi vải, mở từng lớp từng lớp ra, lấy ra chút tiền đặt cọc, một tuần sau chuẩn bị đến thử đồ.
Sau khi cả nhà bà Quyên đi, những người trong cửa hàng quần áo bắt đầu bình luận, mắng mỏ Minh, nói anh ta giàu có, đi xe ô tô hạng sang, ăn mặc chỉn chu, dùng điện thoại đẹp thời thượng, mà không nỡ bỏ tiền may bộ quần áo đẹp cho bố mẹ.
Khi họ đang chỉ trích thì không ngờ Minh quay trở lại, anh nói với bà chủ cửa hàng: “Cô ơi, phiền cô chọn giúp cho cháu loại vải tốt nhất để may cho bố mẹ cháu bộ quần áo thật đẹp, phí bao nhiêu tiền cháu sẽ trả. Nhưng cô đừng nói giá với mẹ cháu, mẹ cháu là một người rất tiết kiệm và thương con, cháu không muốn làm mẹ không vui.”
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Xuân Hạ
14:29 23/11/2024
13:22 22/11/2024