09:49 22/04/2020 Nhà văn Phan Đình Minh
"Thôi, tôi không xin nhiều, cây khế ấy mà. Đây cũng nửa tạ thóc rồi".
Rồi người mua người bán cứ dùn dẩy mãi. Người mua thì đắn đo còn người bán không nỡ lấy thêm.
"Bác vô tư đi. Em mới tát ao, có tiền".
"Ơ hay chú này. Chú đánh cho là may, không tôi trả sản làng. Chuyển lều về, trẻ trâu cũng đu đổ mất thôi".
Rồi thống nhất 500 ngàn, rồi đến nửa họ đào đào bới bới khiêng khiêng, nửa ngày cây khế cũng được chuyển về trồng ở góc vườn cha tôi. Về nhà, ngắm cây khế ba nhánh giống lưỡng quả - lại hay thế chứ, ngọt chua bìu díu, tôi cứ tấm tắc, xuýt xoa.
"Mà, ông chủ lều cá lấy rẻ quá. Tại chú không cương quyết đưa thêm chứ gì?".
"Bác này. Sao em lại không cương quyết. Cây khế ngoài đồng, nửa tạ thóc, thế thôi".
Tôi cứ cậy quyền làm anh mắng át chú em rể chủ trì việc mua cây khế. Khi cây khế trồng đã ra mầm, một vài lần về nhà lại ngắm, tôi mới chợt hiểu ra cái cách mua bán ở quê tôi đâu chỉ là mua với bán. Bán còn để cái tình theo, mua còn dọn nơi đi lại. Cây khế không phải là sự mặc cả rẻ đắt, là đồng bạc mà nó là tặng là quà, tình làng nghĩa xóm.
Hôm qua về chăm cha mẹ tôi ra vườn ngắm khế. Và trong lòng điệng chắc một điều, sang năm vụ quả đầu tiên tôi dứt khoát phải nhớ vặt những quả to, mũm nhất mang biếu ông chủ lều cá đã tặng cây khế cho tôi.
14:29 23/11/2024