09:18 27/05/2019 Thế là hắn gắn bó với cái chòi canh đầm này cũng đã hơn một năm, kể từ ngày vợ hắn xuất khẩu lao động. Cùi cũi một mình đêm ngủ, ngày đi dọn tạp cho cá ăn, hắn rất ít khi về quê, dẫu lúc nào cũng nhớ vợ nhớ con đến nẫu gan nẫu ruột.
(Ảnh minh họa)
Đêm nay, hắn nằm trân trân nhìn lên mái chòi, đã tu cạn cả cốc rượu mà đôi mắt trống tễnh vẫn không chịu khép lại. Hắn nhổm dậy, vơ chai rượu định rót tiếp thì rượu cũng chỉ còn một tợp. Bực mình hắn văng mạnh cái chai ra xa, một tiếng “tõm” vang lên giữa đầm hoang vắng ngắt, những con cá ngủ đêm hốt hoảng phóng loạn xạ. Trước mặt hắn mênh mông một khoảng không kìn kịt, thỉnh thoảng mới gợn lên vài vệt sáng mờ nhạt phản chiếu từ ánh sao hiếm hoi vừa thoát khỏi đám mây đen.
Một lúc lâu rồi hắn đứng dậy vào trong chòi, lật tấm phản lên móc bọc tiền phía dưới, chẳng cần đếm hắn rút lấy một tập rồi khật khưỡng bước đi. Tiền bán vợ đấy mà, giờ còn gì nữa mà thương tiếc… cứ tự nhủ như thế, hắn vòi või men theo bờ đầm, hướng vào một quán đêm trong phố.
Quán không còn nhiều khách, chỉ có vài đôi đang quấn ép lấy nhau trong góc khuất, tiếng rít nước bọt rộn nhiều hơn tiếng uống rượu. Ở trên quầy, mấy cô tiếp viên hớ hênh ngồi phơi đùi, chợt giật mình nhìn ra, một cô nói nói khẽ: “Lại một thằng bét rượu bị vợ đuổi…”, một cô khác lầm bầm: “Chắc mò đi ăn sương về, làm đếch gì còn tiền mà vào đây!”… Không cô nào chịu đứng dậy đón khách, hắn ngồi đợi mãi bèn lè nhè: “Có rượu nặng không…!”.
Mấy cô đưa đẩy nhau, rồi một cô mạnh bạo nói: “Nặng thì nhiều chỉ sợ tiền không nhiều thôi!”. Hắn cảm thấy nóng gáy, vỗ tay vào túi quần, lập tức thái độ mấy cô tiếp viên thay đổi, cô lấy rượu, cô với khăn, tranh nhau sán lại.
Hai ba tấm thân nóng hổi lả lơi ôm rịt lấy hắn, những bàn tay đứa mân mê ở trên, đứa sờ vuốt phía dưới khiến hắn có cảm giác râm ran. Giá như là lúc khác… còn bây giờ hắn đâu có tâm trạng nào mà tần mần, hắn cầm cả chai rượu vừa tu vừa đẩy bọn đàn bà háo của ra.
Nhưng những con “đỉa đói” dường như chưa muốn rời, hắn đập mạnh cái đít chai xuống mặt bàn: “Đi vào…”. Mấy cô tiếp viên oãi người, sửa lại cạp váy nịt áo rồi bỏ đi. Có tiếng làu bàu: “Thêm một thằng thất tình…”, cô khác chanh choe: “Tí nữa tính tiền gấp đôi cho chết mẹ nó đi…”.
Tu chưa hết một chai, mắt hắn đã mờ đi và gục mặt xuống bàn mê mết. Trong giấc ngủ, hắn mơ thấy vợ ở Đài Loan vừa rập rình trên bụng một ông chủ già nhẽo thịt, vừa đếm tiền… tiền, rất nhiều tiền… Hắn bừng dậy, trời đã hưng hửng, không còn đôi nào quấn nhau trong quán, trên quầy bar cũng chỉ còn một gã đàn ông mặt mày khó coi.
Chưa tỉnh hẳn nhưng hắn đã cảm thấy rờn rợn, gã chủ quán chạy lại: “Đại ca cho em xin tiền…”. Hắn hỏi: “Bao nhiêu?”, gã kia nhanh nhảu: “Tửu lượng đại ca ghê thật, hết ba chai quy ra tiếng Việt là triệu tám…”. Hắn giật mình: “Triệu tám?”, rồi móc tiền ra trả, một bữa rượu mất nửa tháng lương, nhưng tiếc gì, tiền bán vợ ấy mà… hắn cười chua chát.
Trời chưa sáng hẳn, hắn khật khưỡng về, vừa đi vừa nghĩ đến vợ, xa mới hơn một năm nhưng chưa lúc nào hắn hết nhớ. Cứ tưởng cho vợ sang xứ người, vài năm tích cóp lấy tý vốn liếng, nào ngờ! Qua mấy lần dằn dứ, hôm trước vợ hắn chính thức gửi đơn ly hôn về, kèm theo là mấy nghìn Đài tệ, quy đổi được mấy chục triệu đồng, nói là đã lấy ông chủ Đài Loan. “Đàn bà bạc bẽo thế, thấy tiền là hoa mắt…”, hắn nhủ thầm rồi lại giày vò: “Cũng tại mình…”.
Về gần đến chòi cá, đẩy cánh cửa tre định nằm quật ra phản ngủ luôn, nhưng hắn bỗng nhảy dựng lên. Ở góc chòi, một cô gái tóc xõa, cả thân ướt đẫm, áo quần tơi tả ngồi thu lu như bóng ma đang ôm mặt khóc. Trấn tĩnh, hắn quát: “Ở đâu vào đây?”. Cô gái không trả lời, chỉ có tiếng nức nở giật lên từng cơn sau mảng da gáy trắng đến nõn nà.
Hắn chợt thấy mủi lòng: “Ở đâu đến, mà sao tàn tạ thế ?”. Cô gái từ từ ngẩng mặt, sau những vạt tóc ướt sượt, cặp mắt đen long lanh đượm buồn, cô nói trong tiếng nấc: “Em xin lỗi… em tưởng đây không có ai ở… Em bị cướp, nó lấy hết đồ của em rồi, nó định làm nhục em… nhưng mà em chạy được”…
Qua những lời kể đứt đoạn, hắn chắp ghép lại hiểu là cô gái đang làm công nhân ở xí nghiệp giày da bên kia sông. Cô có một chị gái đi lao động ở Hàn Quốc gửi cho mấy chục triệu nhờ một người cùng làm bên ấy mang về. Vì phải làm thêm giờ nên tối mới có thời gian đi lấy, ai dè đưa tờ giấy ghi địa chỉ người quen cho gã xe ôm, gã chở thẳng ra khu đầm này định giở trò.
Lặng yên một lúc lâu, cô gái mới lại rụt rè: “Anh làm chủ đầm à?”, hắn ậm ừ: “Ừ… mà không”, “Thế anh làm thuê à?”, hắn trả lời cho qua chuyện: “Ừ!”.
Cô gái hơi xoay người rồi đứng dậy, cố ý để lộ hai vạt áo đứt tung cúc, phía trong chiếc áo lót màu thiên thanh rạng trên nền da trắng mịn màng. Hắn thấy động lòng, xa vợ lâu rồi nhớ hơi đàn bà lắm, mà cô nàng này trẻ đẹp hơn vợ hắn nhiều.
Cô gái làm bộ e thẹn chộp lấy vạt áo đậy lại: “Thằng khốn nạn nó giật bung hết của em ra rồi…”. Hắn giật mình, mặt hơi rợn đỏ, mắt liếc vội tấm thân thon thả đang lộ dưới bộ quần áo sũng nước. Cô gái thẽ thọt: “Anh có thương cho em xin mấy nghìn xe ôm!”.
Hắn móc điện thoại định gọi cho tay xe ôm quen trong phố, nhưng nghĩ thằng cha này lẻo mép, vào đầm mà nhìn thấy hắn ở với con bé này trong chòi, lại ton hót với chủ đầm thì mệt lắm. Hắn quay sang, thấy cô gái vẫn loay hoay với hai vạt áo đứt cúc, mới bùi ngùi: “Chờ ở đây, tôi vào phố mua cho bộ quần áo mà thay rồi gọi xe ôm luôn thể?”.
Hắn hỏi số đo rồi đi vào trong phố, một lúc sau quay về cùng với một chiếc quần bò, một cái áo phông và đôi dép nhựa. Cô gái líu ríu cảm ơn, hắn đưa đồ cho cô nàng và đi ra ngoài đứng đợi. Ở phía trong cô gái lần cởi từng thứ, dù muốn quay đi giữ ý nhưng ánh mắt hắn vẫn cứ đảo qua đảo lại, qua kẽ hở của cánh cửa tre, thân hình kiều nữ hiện ra khêu gợi.
“Không có gì dễ quên người đàn bà này bằng người đàn bà khác”, câu này hình như hắn đã nghe ai nói, những ý nghĩ đen tối lởn vởn trong đầu hắn… Nhưng hắn sợ, người ta vừa gặp nạn, giờ mà làm liều, được thì không sao, ngộ nhỡ gặp phải gái chính chuyên nó gào lên thì chết?
Cơ hội trôi qua, cô gái đã mặc xong bộ quần áo mới, nhìn diện mạo càng hấp dẫn, có vẻ như cô gái đã quên chuyện kinh hoàng lúc đêm, mặt ửng đỏ: “Anh khéo chọn thật đấy, ai làm vợ anh chắc miễn chê…”. Nghe nhắc đến vợ, hắn tái mặt lặng đi, mọi cảm giác trong người biến mất, hắn trở lại vẻ mặt lạnh lùng: “Thôi, xe ôm nó sắp vào rồi, chuẩn bị đi cho được việc”.
Cũng vừa lúc ấy, tay xe ôm vè vè lượn qua khoanh bờ đầm lắt léo, đỗ xịch trước cửa chòi. Cô gái nhìn hắn với ánh mắt hàm ơn như không muốn đi, hắn cũng thấy trong lòng xốn xang. Dứt day một hồi, hắn móc chiếc điện thoại ra đưa cho cô gái: “Cầm lấy chiếc điện thoại để liên lạc, xong việc quay lại trả anh cũng được.”.
* *
*
Nhìn hút theo bóng cô gái, rồi hắn chui vào trong chòi nằm vật ra phản, miên man nghĩ ngợi rồi ngủ lúc nào không biết. Cho đến khi nghe thấy tiếng xe máy ngoài cửa, hắn vội vùng dậy, hoá ra là tay xe ôm lúc trước. Anh ta nhăn nhở: “Nó trả lại ông chiếc điện thoại đây, cấn quá hay sao mà trả công gái bằng điện thoại?”. Hắn gắt: “Ai chơi gái? đừng nói linh tinh, con nhà lành gặp nạn đấy.”.
Tay xe ôm phì cười: “Lành cái gì? Ông đừng có làm tịch, con này tôi chở nó đi khách mấy lần lạ gì…”. Nhớ tới mấy đứa tiếp viên hồi đêm ngoài quán, hắn giật mình: “Thật không?”, “Nó vẫn làm đêm ở quán đầu phố, tôi làm xe ôm ông còn phải hỏi à?”. Hắn lật đật chạy vào lật tấm phản lên. Chao ôi! Cả gói tiền vợ gửi về cùng mấy tháng tiền lương đã biến mất.
Hắn hốt hoảng hỏi tay xe ôm: “Ông biết nó ở đâu không?”. Hình như đoán ra, tay xe ôm nhìn hắn thương hại: “Nó phang mất cái gì à? thế thì nó té mất rồi, ai biết tên với quê thật của ca-ve đâu, mất nhiều không, lên đây tôi chở đi, chỉ có nước báo công an thôi.”. Hắn lặng người, rồi lập cập leo lên xe như một con rối.
14:29 23/11/2024