13:20 22/08/2015
Nếu như mọi lần, “đi” khách xong là Quyên bắt taxi về phòng trọ thì lần này từ khách sạn, Quyên lầm lũi bước ra, lê chân như một kẻ vô hồn. Hôm nay, Quyên gặp một vị khách đặc biệt khiến cô suy nghĩ thật nhiều, cô thấy mình là kẻ đáng khinh bỉ, cô muốn từ bỏ cái nghề bán thân nhơ nhớp này… Hạnh phúc vụt qua Cũng như bao thôn nữ khác, từ bé Quyên đã gắn bó với những mảnh ruộng, bờ đê, đàn gà, đàn lợn. Cuộc sống khó khăn đến mấy, bố mẹ vẫn cố lo cho chị em cô học hành đến nơi, đến chốn, mong sao con cái trưởng thành và thoát được cái nghèo. Tuy nhiên mới hết cấp 3, Quyên đã xin bố mẹ không học nữa mà đi làm công nhân, đỡ đần một phần kinh tế cho gia đình… Con gái đã muốn thế thì bố mẹ cũng đành đổi ý, dù sao đi làm công nhân cũng là cách chính đáng để kiếm sống nhanh nhất, mà lương thưởng bây giờ cũng khá. Dù vậy, con gái quê mùa lần đầu làm quen với cuộc sống tự lập nơi phố phường cũng khiến bố mẹ Quyên chẳng an tâm. Thế nên, đích thân bố đã đưa Quyên lên thành phố tìm nơi ăn ở hợp lý cho con mới đặng quay về… Người ta bảo làm công nhân vất vả lắm nhưng với Quyên thì nó nhàn hạ hơn việc đồng áng rất nhiều, có điều hạn chế về thời gian, suốt cả tuần chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật. Tuy nhiên rồi cũng quen, quan trọng đến mỗi kỳ lĩnh lương, ai cũng thấy rạo rực. Lần đầu tiên được cầm tiền triệu trong tay, Quyên sướng lắm, cô có cảm giác như người đi trên mây. Biết bao nhiêu thứ cần mua sắm, nào là quần áo, giày dép, điện thoại… đang nhảy múa trong đầu, nhưng rốt cuộc Quyên chỉ giữ lại một ít tiền sinh hoạt, còn tất thảy gửi về cho bố mẹ. Nhận những đồng tiền công đầu tiên của con gái, bố mẹ Quyên vui lắm. Trời đang nắng hạn, mùa màng thất bát, tháng lương của Quyên quả thật hữu ích, nhất là con gái đã không nghĩ gì cho bản thân mà dành hết cho gia đình càng khiến bố mẹ Quyên vô cùng xúc động. Quyên cũng vậy, cô thấy mình cần phải cố gắng làm thêm ca, thêm giờ, kiếm nhiều tiền hơn, đỡ đần thêm cho bố mẹ, bởi sau cô còn mấy đứa em đang tuổi ăn, tuổi học… Cuộc sống công nhân vốn dĩ chẳng sung sướng gì, với lại Quyên cũng ít khi trau chuốt chuyện ăn mặc, ấy thế mà chẳng hiểu sao càng ngày cô càng xinh đẹp. Khuôn mặt trước đây đen xạm, đầy trứng cá thế mà bây giờ trắng hồng, bầu bĩnh dễ thương. Cơ thể cô phổng phao, đầy đặn khiến cho ai nhìn vào cũng phải xuýt xoa, ngưỡng mộ. Chả thế mà Quyên được mọi người gọi là hoa khôi xóm trọ, mấy anh chàng nhao vào tán tỉnh, chiều chuộng. Nhưng chẳng hiểu cuộc đời đưa đẩy thế nào mà bao nhiêu anh đẹp trai, đàng hoàng chưa vợ, Quyên không yêu, lại đâm đầu vào Việt - một người đàn ông từng trải đã có vợ ở quê. Say đắm bên người tình xinh đẹp, Việt không ít lần hứa hẹn sẽ bỏ vợ ở quê, làm đám cưới với Quyên để được trọn đời bên nhau. Với một trái tim non nớt lần đầu tiên yêu và được yêu, Quyên không còn biết trời đất gì nữa, cô trao hết cho Việt sự trắng trong của đời con gái, cả tiền tăng ca cô cũng đưa nốt cho người tình. Chuyện gì đến cũng đến, Quyên bị dính bầu sau nhiều lần chung đụng. Cô mừng quýnh và nghĩ rằng việc mình có bầu sẽ khiến Việt nhanh chóng ly hôn để lấy mình. Nhưng sự đời đâu như cô mơ tưởng, khi biết Quyên mang bầu với mình, Việt đã lặn mất tăm, không để lại một chút manh mối.
Đau đớn vì bị phụ tình, Quyên hận Việt lắm, cô quyết tâm vứt bỏ giọt máu của kẻ quất ngựa truy phong. Rồi cô chuyển chỗ trọ để quên đi những tháng ngày lỡ lầm mà cô ngỡ là hạnh phúc với anh chàng họ Sở đó. Và cũng tại nơi ở mới này đã đưa đẩy Quyên đến với một cuộc sống khác: kiếp “bướm đêm”. Chuyện bắt đầu từ Nga, một cô bạn mới ở cùng dãy trọ, do hoàn cảnh túng thiếu nên liều mình đi làm thêm ở mấy quán karaoke. Và trong vòng xoáy cám dỗ của đồng tiền, Nga đã sa ngã và trở thành gái bao lúc nào không hay. Gặp Quyên xinh đẹp, Nga mới con cà con kê rủ cô đi “làm thêm” cải thiện thu nhập. Mới đầu nghe Nga đề nghị vậy, Quyên đã quát thẳng vào mặt bạn vì cho rằng đó là nghề nhơ nhớp, bẩn thỉu, chà đạp lên nhân phẩm của người phụ nữ. Nhưng Nga cũng chẳng phải vừa, cô bảo Quyên còn gì để mất đâu, tất cả để cho tên sở khanh lấy hết rồi, giữ làm quái gì nữa. “Ừ, mình cũng là gái hư, đã chửa hoang rồi còn gì mà sỹ nữa” - nghĩ thế, cộng với việc thấy cô hàng xóm có cuộc sống khá vương giả, xe đẹp, điện thoại xịn, quần áo sành điệu… đã khiến Quyên tặc lưỡi đi làm với Nga. Thế là Quyên thôi hẳn làm công nhân để “đầu quân” cho một quán hát có “tay vịn”. Hằng đêm, Quyên đem thân xác mua vui cho những kẻ lắm tiền, rửng mỡ… Lối về cho em… Chỉ một vài đêm là kiếm đủ bằng cả tháng làm công nhân càng khiến Quyên trượt dài. Thấy con gái vẫn đều đặn gửi tiền về nhà, có khi còn nhiều hơn trước, bố mẹ Quyên tự hào lắm. Gặp ai cũng khoe con gái mình hiếu thảo, làm công nhân vất vả thế mà chẳng chịu tích lũy cho bản thân, toàn cho hết bố mẹ. Cuộc sống cứ thế trôi đi, Quyên vẫn “ngủ ngày cày đêm”, cô không nhớ đã trao thân cho bao nhiêu người nữa. Không kể già hay trẻ, không kể là thương nhân hay xe ôm, miễn có tiền là được sở hữu tấm thân đang thời sung sức nhất của Quyên. Cũng chính vì vẻ đẹp mặn mà, pha chút quê mà Quyên trở thành “hàng hót”. Cho đến khi Quyên gặp một người khách... Hôm đó, một buổi chiều mưa lâm thâm, Quyên nhận được điện thoại của Nga bảo đến khách sạn X để tiếp một vị khách “sộp”. Hí hửng vì mối ngon, Quyên vội vàng gọi taxi đến khách sạn. Vị khách dù đã đứng tuổi nhưng khi thấy Quyên đã muốn “vào cuộc” ngay như thể đang rất khát tình. Song chỉ một loáng, người khách đã buông Quyên ra, ông ta châm điếu thuốc rít một hơi thật dài rồi bảo với Quyên: “Chú, chú xin lỗi cháu, lẽ ra chú không nên như vậy. Chiều nay, chú giận vợ, muốn đi “đổi gió” một chút. Nhưng chú không thể làm cái chuyện đồi bại ấy với một người còn ít tuổi hơn con gái mình”. Nghe thế, Quyên phì lên cười khanh khách: “Chú ơi, sao phải nghiêm trọng thế, cháu còn “đi” với nhiều người già hơn chú nữa cơ. Thôi chú “làm” nhanh để cháu còn về, lịch của cháu hôm nay dày lắm”. “Tiền hả, ví của chú đây, cháu cần bao nhiêu thì cứ lấy. Chú chỉ muốn nói với cháu một điều rằng, tiền có thể mang lại cho cháu nhiều thứ, nhưng tuổi thanh xuân đã đánh mất và cả danh dự gia đình thì dù có bao nhiêu tiền cháu cũng không thể mua lại được. Hãy từ bỏ cái nghề này đi, về với bố mẹ khi còn chưa muộn”. Người khách trầm ngâm: “Chú cũng có người con gái đi học xa, hi vọng nó không lạc lối như cháu” - nói đoạn người khách rơm rớm nước mắt lẳng lặng bước ra khỏi phòng… Rời khách sạn, trời đã xẩm tối, Quyên lững thững bước đi, mặc cho những hạt mưa hắt vào mắt cay xè. Tâm can cô đang giằng xé, cô thấy mình có lỗi với gia đình, cô hổ thẹn với chính bản thân mình. Con đường trước mắt giăng giăng một màn mưa. Nhưng cô sẽ vượt qua nó để tìm lối về. Ở quê bố mẹ vẫn tin tưởng và tự hào về cô lắm… Quảng Bình |
22:29 23/11/2024
Phấn đấu ngày 15/9 hoàn thành cấp điện cho 100% huyện đảo Cát Hải
Công an Hải Phòng xuống đường bảo đảm TTATGT, giúp dân tránh trú an toàn ngay giữa tâm bão