Mỗi nhà một cảnh: Gieo gió…

18:44 10/09/2019

Tiếng cửa sắt bị va chạm mạnh, tiếp theo là tiếng huỵch, giọng chửi thề vang lầm bầm như vệt hắc ín quét qua không gian:

- Con ơi, dừng tay ngay. Không được làm thế…

Phương nhíu mày đặt bát xuống, định dợm đứng lên thì bàn tay anh bỗng bị níu chặt. Nhìn thấy đôi mắt thảng thốt đầy bất an của vợ, anh chùng xuống ngồi yên lặng. Thình, thình… tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng, đột nhiên tiếng la thất thanh xé đêm tối:

- Cứu người với, các ông các bà ơi, cứu…

Đến nước này thì bàn tay của vợ anh đành lỏng ra, Phương vội vã bước ra. Bên ngoài ngõ nhỏ, ánh đèn cao áp tỏa từng quầng sáng nhàn nhạt không len nổi vào căn nhà cuối ngõ thấp tịt, tối tăm và luôn ẩm mốc. Phương gạt mấy người hàng xóm bắt đầu bu quanh hóng chuyện để vào trong, Trịnh đang nằm sấp trên sân, thở hi hóp. Bên cạnh Nga đang ôm chặt cậu con trai đang còn độ tuổi thiếu niên nhưng đã cao vượt mẹ cái đầu, miệng không ngớt than khóc:

- Ông ấy dù sao cũng là bố. Mày đánh bố mày thì còn gì là người nữa hả con ơi là con. Chú Phương ơi, chú cứu ông ấy với…

Phương cúi xuống nâng Trịnh lên, gã đàn ông cởi trần trùng trục, da thịt nhơm nhớp mồ hôi. Trên lưng và cổ hằn in những dấu tay đỏ. Bà Hoàn hàng xóm giờ mới dám xán vào, thì thầm:

- Say đánh vợ, thằng cu bênh mẹ đánh bố. Thật là… gia môn bất hạnh…

Với sự hỗ trợ của bác Tuấn, Phương vừa xốc vừa lôi gã nát rượu lệt thệt đi trạm y tế kiểm tra tình hình sức khỏe. Anh quay lại bảo chị vợ vẫn còn ôm chặt thằng con vẫn còn run rẩy không biết vì sợ hay còn đang căm giận: “Nhà bà ngoại chị có gần đây không, chị cho cháu về tạm bà ngoại tối nay để bình tĩnh lại”.

Ở tổ dân phố Hạ Trang này ai mà không biết đến gia cảnh của Trịnh – Nga. Trịnh vốn quê ở Ninh Bình, làm nghề thợ hồ. Đến tuổi 25 thì cưa đổ cô bán đậu phụ ở chợ gần nhà, hai người về ở với nhau chả đám cưới đám cheo, cũng không biết có đăng ký đăng kiếc gì không.

Thời gian cứ thế vùn vụt trôi đi, đời phu hồ ráo mồ hôi là hết tiền nên nhà Trịnh nghèo vẫn hoàn nghèo. 11, 12 năm rồi mà căn nhà thuê như cái lều gạch xập xệ nhất xóm ấy mãi không mua nổi trong khi nhiều người cùng làm đã vay mượn mua được nhà. Đã thế đận năm kia Trịnh còn bị ngã giàn giáo nên bị khoèo tay.

Trịnh buồn, Trịnh thấy chán đời. Từ bữa tối trước khi ăn cơm làm chén rượu cho giãn gân giãn cốt chả biết từ khi nào  thành thứ đồ uống khôn thể bỏ được. Giờ đây sáng mở mắt thói quen đầu tiên của gã là thò tay xuống gầm giường lôi ra chai rượu trắng trong vắt làm một tợp. Trong lúc đánh vữa, trộn xi măng, thi thoảng gã dừng tay, lôi ra từ túi quần nhăn nheo bẩn thỉu chai rượu, làm thêm tợp cho đỡ nhạt mồm nhạt miệng.

Rượu không chỉ biến cơ thể Trịnh tàn tạ với đôi mắt phờ phạc, ngầu đỏ luôn vằn tia máu, cho bàn tay lúc nào cũng run rẩy mà còn khiến gia đình xáo xác. Trong hơi men hắn luôn có cảm giác con vợ hắn ngoại tình và đang có ý muốn trốn nhà theo tình nhân. Càng uống vào sự sợ hãi mơ hồ ấy càng rõ.

Và thế là một tháng dăm lần, trong căn nhà khóa kín xập xệ ấy vang lên tiếng nghiến răng trèo trẹo, tiếng đấm đá huỳnh huỵch, tiếng khóc lóc của người phụ nữ lẫn đứa con. Gã chỉ dừng tay khi người đàn bà khốn khổ kia mình đầy thâm tím, mềm nhũn nằm bẹp dưới đất…

Việc Trịnh đánh vợ đã từng bị gọi lên phường giáo dục, xử phạt, đã bị tổ dân phố nhắc nhở. Gã vâng vâng dạ dạ hối cải nhưng cứ khi thứ nước cay xè chảy vào cổ họng, gã lại trở thành người khác, thành con quỷ xấu xa hung hãn…

Mọi lần bố ra tay, thằng con gã khẳng khiu gầy gò như cuộng rau muống chỉ đóng chặt cửa phòng, đeo tai nghe vặn âm thanh chiếc điện thoại lên hết cỡ. Nó mới học lớp 10, so với gã, chỉ bằng phân nửa. Thế nhưng không hiểu lần này thằng con lấy đâu ra sức mạnh hất tung cánh cửa, đỡ cho mẹ một cú đấm. Rồi nó lao cả thân hình gầy guộc vào gã, húc gã ngã dúi dụi vào tường, vừa đấm vừa gào trong dòng nước mắt cay đắng khiến gã choáng váng đến bất tỉnh…

Tối nay Phương có tiệc chiêu đãi nên về muộn, hơn 11 giờ anh mới về đến nhà. Ngõ xóm tối om, vắng lặng, đang nhẹ nhàng mở khóa, anh bỗng giật mình khi thấy Trịnh thất thểu đi từ ngõ về.

- Bác Trịnh chưa ngủ à?

- Không. Tôi… gọi điện thoại cho mẹ nó mà không thấy bắt máy nên về xem cháu về chưa. Nó…, thằng con tôi… nó bỏ nhà đi từ trưa nay rồi. Cả nhà tìm suốt từ chiều đến giờ. Nó bảo, nó hận tôi, hận đến chết cũng không tha thứ… Nó bảo, nếu không vì mẹ, nó đã giết tôi từ lâu rồi. Không ngờ trong đầu nó nghĩ ra nhiều thứ kinh khủng vậy…

Trịnh còn lầm bầm nhiều thứ trên đường lê về nhà. Trên đường, bóng gã vẹo vọ, méo mó, cô độc đến dật dờ…

Bùi Hạnh

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông