Mỗi nhà một cảnh: Nơi bắt đầu từ nắng…

10:07 05/09/2019

Cuộc họp bắt đầu từ lúc 7 giờ, sau 3 tiếng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Diệp mỏi mệt rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngước mắt đảo khắp một vòng xung quanh. Tiếng chủ đầu tư không ngừng sang sảng giải trình với đoàn công tác, từ dãy ghế cuối cùng ở hàng đối diện cô vẫn nhìn rõ gân trên cổ ông ta nổi xanh phập phồng.

Công trình xây dựng tòa nhà X. mấy tháng nay thi công cầm chừng. Bên xây dựng đổ lỗi cho bên đầu tư chậm rót kinh phí. Phía nhà đầu tư giải thích trong quá trình giám sát thi công phát hiện có vấn đề… Không ai chịu ai, công văn tơi tới, họp hành lên xuống, rùm beng đến mức phải lập đoàn công tác do Phó chủ tịch Y. đích thân chủ trì. Diệp tham dự với tư cách là phóng viên, đến nắm bắt tình hình.

Diệp mệt mỏi nhìn đồng hồ, hôm qua cô bị cảm. Sáng nay ăn tạm cái bánh rồi uống thuốc nên người cứ ngây ngấy buồn ngủ. Cảm giác mơ hồ đeo đuổi đến mức có người vào phòng mà Diệp không biết. Chỉ đến khi cô chợt nghe thấy thanh âm lạ, trẻ trung, không choang choảng như trước mới ngẩng lên. Phía bên thầu xây dựng đột nhiên xuất hiện thêm một người mới, áo phông, quần bò sẫm mầu, khác hẳn những người trong cuộc họp đều sơ mi, quần âu, đầu tóc bóng mượt.

Thấy cô ngơ ngác, chị đồng nghiệp bên Đài truyền hình huých tay khúc khích: “Thấy giai đẹp thì đơ hả? Cậu ta vừa bị sếp lôi từ công trường về giải trình cho cụ thể đấy”.

Giữa trưa tháng Tám, nắng chang chang như rải lửa xuống nhân gian. Diệp thở dốc nhìn ra phía trước, đoàn kiểm tra đang ra thực địa để lắng nghe chàng kỹ sư giải thích từng hạng mục. Công trường rộng mênh mông, chia ra thành 3 khu riêng biệt, mỗi khu cách nhau đến vài trăm mét. Nắng gay gắt khiến những khối nhà đầy giàn giáo và cọc sắt bê tông càng trở lên khô cứng.

Nuốt nước bọt vì khô họng, Diệp lạch bạch chạy vượt trước đoàn kiểm tra để chọn góc ảnh đẹp, cát dưới chân mềm lún, chảy vào lấp đầy đôi giày bệt cô đang đi...

Cuối cùng sau gần 1 tiếng thì cũng kiểm tra xong, Diệp mặc kệ đoàn công tác đang từ từ di chuyển ra ngoài. Cô hoa cả mắt vì nắng, dựa vào thân cây bằng lăng còn sót lại trên khoảng đất trống, cúi xuống tháo giày từ từ dốc cát đổ xuống. Balo đựng máy tính, máy ảnh trĩu nặng trên lưng như muốn kéo cô ngã quỵ.

- Cát vào giày hả?

Tiếng nói cùng với bóng người bất chợt vang lên khiến Diệp giật mình ngảng lên, thấy mắt anh khẽ rời khỏi đôi chân mình, trắng bóng, thẳng tắp.

- Uống nước đi, cẩn thận không say nắng.

Diệp mừng rỡ đón bình nước anh đưa. Nước có màu xanh nhạt, ngửi thoang thoảng có hương ngô, lá nếp và vị gì đó cô chưa nhận ra, thanh mát, nước trôi xuống cổ lập tức dễ chịu, bớt hẳn cảm giác khô nóng cháy họng.

- Còn ngạc nhiên gì, chả phải lúc ngồi trong phòng họp với ở công trường, em chẳng chăm chú giám sát tôi sao?

Diệp đỏ bừng mặt, khẽ di di chân trên đôi giày đã sạch cát. Chờ cô uống xong nửa chai nước, anh cúi xuống, tự nhiên kéo chiếc balo nặng chịch khỏi vai cô, dùng sức khoác lên người, quay người đi, khẽ buông câu: “Lại còn không nhanh chân, ở công trường không có cơm ăn đâu”.

5 ngày sau, đang cau mày vật vã trước máy tính ngồi gõ bài, bất chợt Châu hớn hở chạy lại vỗ vỗ vai cô bảo:

- Xuống dưới đi, có người tìm bà mấy lần rồi đấy.

Diệp vội xỏ đôi giày cao gót lạch cạch bước xuống tầng 1, vừa đi vừa băn khoăn không biết ai tìm.

- Là tôi… Vừa nghe giọng trầm ấm, tim Diệp chợt chùng xuống, mềm nhũn - Cảm ơn bài báo của em, rốt cuộc đã có chuyển biến, kinh phí được cấp tiếp rồi. Rất cảm ơn…

- Sao… anh biết do em?

- Các nơi đều chỉ đăng tin, mỗi bên em viết thành bài, phản ánh đúng sự thật. Sau khi báo em ra, rất nhiều báo trên trung ương đến tìm hiểu, làm việc, tạo ra hiệu ứng... Thực sự có chuyển biến là từ bài báo của em. Cho tôi… số điện thoại, sau này… còn tiện liên lạc.

Diệp nhìn khuỷu tay gầy gầy rám nắng của anh, chợt nhớ đến cái gió lồng lộng và nắng công trường rát bỏng, tủm tỉm:

- Em còn chưa biết tên anh đấy. Sao nói cho là cho được.

Khóe miệng anh khẽ cong lên, lộ hàm răng đều đặn:

- Sợ tôi cướp sắc à?

Diệp bật cười, lòng cô mềm như nước, không hiểu sao ngay từ lần đầu gặp đã có thiện cảm với anh rồi. Cúi đầu cẩn thận bấm số, thấy điện thoại trên tay cô khẽ phát ra âm thanh anh mới đút điện thoại vào túi, gật đầu chào cô.

Xe từ từ chuyển động, nghĩ sao anh chợt dừng lại, nghiêng người về phía cô, ánh mắt lộ ra vẻ thú vị:

- Thương con trai làm công trường nắng nôi, sáng nào mẹ cũng dậy sớm nấu “nước gia truyền”. Hôm đó em uống hết nửa chai, còn không trả lại. Báo hại tôi hôm đó về thấy yếu hẳn đi, lại còn bị mẹ trách là đoảng, là phụ lòng mẹ. Chắc em phải bố trí dịp để giải thích với mẹ tôi nhỉ…

Diệp ớ người, cô nhìn theo dáng lưng cao gầy của anh từ từ hòa vào dòng xe nhộn nhịp. Bóng anh nhỏ dần rồi khuất hẳn mà trên gò má trắng nõn của cô vẫn không hết phiếm hồng…

Bùi Hạnh

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông