Mỗi nhà một cảnh: Ôi quý tử!

16:28 27/08/2019

Giổ tổ nhà họ Vũ, con cháu từ Nam ra Bắc lũ lượt bảo nhau tìm về. Thoáng cái sân nhà thờ tổ ngày thường rộng mênh mông, xe ô tô đánh vào lọt thỏm trông như chiếc lá mít đậu trên cái phản mà giờ chật chội lạ. Hàng trăm mâm được ngả ra, chen kín cả trong nhà thờ tổ, hai bên nhà chái, kín đầy cả sân.

Hoành im lặng, gã hậm hực nhấm chén rượu lên, nhìn vào mấy mâm bày giữa sân cay đắng. Ở đó toàn một lũ đàn ông, mặt đỏ phừng phừng, chém gió phần phật, nhìn đến mâm mình, cũng rặt một lũ đàn ông nhưng anh nào anh ấy méo mồm méo mẹo, cái tự ti, lép vế hằn sâu trong nụ cười nhạt nhẽo…

Trên đường về, Hoành hùng hục lái xe, miệng mím chặt như đang ngậm hột thị. Gã đã quyết tâm, một liều ba bẩy cùng liều, có chết gã cũng phải sinh thêm bằng được thằng con trai. Phải có con trai! Không cách nào lùi. Không có con trai, thà gã nhảy xuống ao còn hơn là cứ đến giỗ chạp lại phải ngồi ở mâm mé mé…

“Nắng tháng tám, rám trái bưởi”, những tia nắng chói chang, rát bỏng phả hầm hập xuống nhân gian như thiêu đốt mọi vật khô cháy. Vậy mà giữa cái tầm chớm trưa tháng Tám ấy, khi mà bụng dạ còn sôi òng ọc vì dậy muộn không kịp ăn sáng ngồi cùng phòng anh em trót uống mấy chén trà đặc, Hoành phải phóng xe về theo lệnh mụ vợ.

Chả là sau một hồi bày tỏ, thuyết phục và tranh cãi kịch liệt, Vui – vợ gã – đành nín cơn ấm ức mà chấp nhận chuyện phải sinh thêm thằng cu cho gã nếu không muốn cảnh gã tìm nơi khác. Thị nhìn thân hình bắt đầu sồ ra sau khi sinh hai thị mẹt, nghĩ đến tuổi 39 lại bắt đầu cảnh bỉm sửa, bột bẹt, cháo lão. Rồi hắt hơi, sổ mũi, viêm họng, viêm phổi, rồi bế bồng, tập đi, mẫu giáo trong khi “hai đôi dép” không ngừng mè nheo mà não ruột. Thị bán hàng tại siêu thị theo ca, gã làm chân nhân viên phòng kinh doanh của một công ty bình thường. Nếu có sinh thêm chẳng qua một năm không tăng lương, nhưng thời gian, sức lực và kinh tế liệu có đảm đương…

Nghĩ đến đây Vui thở dài đến thượt, thị nhìn que thử canh trứng rụng, tuổi tác hai vợ chồng cũng đã bắt đầu cao so với tuổi sinh đẻ. Để chắc chắn quyết ra thằng chống gậy, hai vợ chồng đi bác sỹ phụ sản tư vấn cách canh ngày rụng trứng để “một phát ăn quan”. Giá đỗ, hàu, thịt bò được gã ních vào cả tháng để tăng độ tin cậy, đã vậy mụ vợ bắt gã “dịn” cả tháng đó để chờ lúc lâm sự quyết chiến quyết thắng…

Thầy bảo Thân – Tý – Thìn, hai vợ chồng tốt nhất canh được ngày đẹp thì chọn vào giờ đẹp là giờ Thìn từ 7-9 giờ. Vừa thấy que thử báo hiệu, thị đã vội gọi điện dặn là “cố sống cố chết” cũng phải về “phi” về trước 9 giờ. Vậy mà 9h, rồi 9h15, 9h30 và đến 9h45 thì thị nổi cáu thực sự. Thế nên khi đồng hồ chỉ 10h kém 10 mới thấy lão chồng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, phì phò đẩy xe máy vào nhà ngó. Vì vậy lúc lao lên giường, thấy vợ nằm thù lù một đống trên giường mặt nhăn như khỉ, trên đầu là một vầng mây đen xám xịt gã cảm tưởng thấy cả ánh chớp nhoang nhoáng nổi lên, cố thế nào cũng không sao “làm” được…

Lần trước hụt, tháng sau vợ chồng gã quyết tâm thay đổi làm cho bằng được. Vợ gã canh thời gian hôm nào cũng thử que rụng trứng, áng áng đến gần ngày, gã xin nghỉ luôn cả ngày đó cho lành. Chộn rộn dậy từ sáng, thế nào mà đánh răng, rửa mặt, rồi giúp vợ đưa “hai đôi dép” đến trường mà quay lại nhà mới có 6h.30 Vợ gã sau khi dài mắt lườm cái thái độ chờ đợi nôn nóng của gã buông một câu đánh thượt: “Chưa đến giờ, tôi tranh thủ đi chợ tí về ngay”.

Chờ thì chờ, gã thất thểu ngồi chán xem thời sự sáng rồi buông tay thủng thẳng đi ra đầu ngõ ăn sáng. Dù gì “có thực mới vực được đạo”, ấm cái bụng tí mới có sức dùng. Vừa bước chân vào quán, chưa kịp gọi vai bị vỗ độp một cái đau điếng, kèm theo tiếng cười sảng khoái: “Dạo này ông lên chức hay sao mà mất mặt vậy. Bà chủ, cho thêm đĩa tiết luộc với mấy cái chân gà nữa!”.

7h-9h là giờ Thìn, không nên chọn lúc đầu và lúc cuối, giữa là tốt nhất, thầy bảo thế. Vậy nên quá chính Thìn một tý, nhưng mấy lát tiết luộc và cái chân gà mập mạp “bon miệng” quá, chai rượu đế đựng trong vỏ Lavie nửa lít trong suốt cạn tận đáy, gã chân đi xoắn quẩy trở về nhà “hầu vợ” thật. Trên giường, nhìn đôi mắt trợn lên vì tức của vợ trông như đèn pha ô tô đang bật khiến gã toát mồ hôi, chói mắt…

“À ơi, có con mà gả chồng xa. Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu”… Tiếng ru nhè nhẹ ầu ơ tha thiết của mụ vợ phòng ngoài khiến gã đau đầu. Gã chợt nhớ đến ngày giỗ chi trưởng sẽ tổ chức cuối tuần sau…

Gã đập tay xuống giường. Tuân thủ dặn dò là thế, rắp tâm tính toán là thế. Vậy mà nhân tính không bằng trời tính… Thật là nỗi hận ngàn thu!...

Bùi Hạnh

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông