15:23 27/09/2015
“Huyền à, bố nói rồi, con với thằng Sơn không hợp đâu. Nó suốt ngày lông bông chẳng chịu làm gì, lấy nó con khổ cả đời thôi” - ông Hùng ra sức khuyên can con gái. “Bố cứ mặc con, sướng khổ sau này thế nào con chịu. Giờ con tự quyết được, bố không thể cứ mãi bắt con theo ý bố”. “Con lớn rồi” - câu khẳng định của Huyền cứ xoáy vào tâm can người bố, ông không biết nên buồn hay vui. Vui vì con gái đã lớn để tự quyết định tương lai của mình. Song điều đó cũng khiến ông Hùng chạnh lòng, bởi từ bây giờ, con gái đã đủ lông, đủ cánh, muốn tự bay đi tìm cuộc sống riêng, xa rời vòng tay yêu thương của ông. Mẹ Huyền chẳng may mất sớm khi con gái mới chập chững tập đi, ông Hùng đau đớn tưởng không gượng dậy được. Thương người vợ đoản mệnh, ông tự hứa với lòng sẽ ở vậy nuôi con, không tơ tưởng tới một người phụ nữ nào khác… Dù không có bàn tay mẹ chăm sóc nhưng Huyền được cái ít đau ốm, lớn nhanh. Càng lớn càng xinh xắn giống mẹ. Nhiều khi nhìn con, ông Hùng nhớ vợ đến quay quắt. Mà phải nói rằng, Huyền được thừa hưởng của mẹ sự sắc sảo và tính quyết đoán. Cô bé đã muốn điều gì là phải làm cho bằng được. Chả thế mà ước muốn làm bác sỹ, Huyền đã kiên trì thi đến 3 năm thì mới toại nguyện. Ngày con gái có giấy báo trúng tuyển đại học Y, ông Hùng mừng lắm. Dù vậy, ông cũng hơi lo vì gánh nặng kinh tế. Như hiểu được nỗi lòng của bố, Huyền hứa lên thành phố sẽ kiếm việc làm thêm để đỡ đần bố. Con gái quyết chí như vậy, ông cũng thấy yên tâm. Hôm liên hoan tiễn Huyền lên trường, có rất đông bạn bè và người thân đến chia vui, trong đó có cả cô Thắm xã bên. Cô Thắm vốn không may trong đường tình duyên nên đã quá băm mà vẫn một mình. Thấy hoàn cảnh của ông Hùng, cô cũng muốn qua lại thăm nom, đặng giúp đỡ. Riêng với Huyền, từ lâu cô đã ác cảm với cô Thắm, dù người phụ nữ này rất tốt và chân tình bởi Huyền không muốn san sẻ bố mình với người khác. Cho nên, ngay trước khi nhập học, Huyền đã thẳng thắn nói với bố rằng: “Con rất ghét cô Thắm, bố không được yêu cô ấy, bố không nghe con, con sẽ không về ngôi nhà này nữa đâu”. “Con nói gì lạ vậy? Bố sẽ ở vậy nuôi con như đã thề trước vong linh của mẹ”. Ông Hùng đưa tay vuốt lên mái tóc mềm của con gái, động viên con yên tâm…
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà Huyền đã tốt nghiệp đại học. Ông Hùng cũng đã nghỉ hưu. Thấy con đã học hành xong, có việc làm ổn định, ông định nói với con chuyện về cô Thắm nhưng thấy thái độ không chấp nhận của Huyền, ông lại tặc lưỡi lặng im. Ông thương Thắm vì cô ấy vẫn hàng ngày qua lại chăm sóc, chia sẻ với ông. Bên cô Thắm, ông thấy thật hạnh phúc. Rồi một ngày Huyền về, cô dẫn theo một chàng trai và bảo là chồng sắp cưới. “Ai như thằng Sơn ở thôn bên đây mà, cái thằng cậy nhà giàu chỉ biết chơi bời, lêu lổng. Cũng sinh viên đại học ngon lắm nhưng cứ hai năm đúp một, giờ vẫn chưa thể tốt nghiệp". Ông Hùng không hiểu con gái nghĩ gì. Hóa ra khi lên thành phô, hai đứa vô tình gặp nhau. Sơn ngon ngọt dỗ dành, hứa sẽ xin cho cô làm ở một bệnh viện lớn. Trong khi “chờ việc”, Huyền được Sơn thuê cho một phòng trọ đầy đủ tiện nghi. Anh ta còn ga lăng dẫn Huyền đi nhà hàng ăn uống, thăm thú các điểm vui chơi đắt tiền, hay đến siêu thị sắm sửa quần áo. Trước sự săn đón của gã nhà giàu, Huyền bị cưa đổ lúc nào không hay. Cô một mực đòi sống chung với Sơn. Đất không chịu trời, trời phải chịu đất, ông Hùng đành chấp nhận để con gái được toại nguyện, hi vọng một ngày không xa thằng Sơn sẽ tốt lên, hai đứa nên duyên vợ chồng và sống hạnh phúc. Thế nhưng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Chỉ mấy hôm sau, Huyền đã về nhà gục đầu vào bố khóc nức nở: “Con khổ quá bố ơi, Sơn đúng là tồi, là kẻ khốn nạn. Hắn chỉ lừa để chiếm đoạt con thôi, hắn không yêu con. Hắn bảo sắp lấy người khác, có cả thiệp mời đây này. Tại con không nghe lời bố nên mới thế này”. Thôi ở nhà với bố, rau cháo có nhau, miễn là chúng ta sống tốt. Bố cũng vừa nghe tin trên bệnh viện huyện cần tuyển bổ sung bác sỹ, ngày mai bố con ta lên hỏi xem sao”. “Vâng thưa bố. À mà dạo này cô Thắm có hay sang chơi nữa không bố”. “Ừ thỉnh thoảng có sang, mà cô ấy lấy chồng rồi. Cũng may chồng cô ấy rất tốt, bố mừng cho cô Thắm đã tìm được hạnh phúc”. Huyền chợt lặng đi. “Con đúng là bất hiếu, con đã ngăn cản niềm hạnh phúc tuổi già của bố. Lẽ ra con phải vun vén cho bố và cô Thắm, đằng này con lại quá ích kỷ”. “Con không phải tự trách bản thân, bố với cô ấy là bạn mà. Quan trọng là con gái của bố bình yên”… Huyền sụt sùi, cô tựa đầu vào vai bố, đôi vai hao gầy nhưng thật ấm áp. Cô mới thấy tình phụ tử thiêng liêng, sâu sắc đến nhường nào. Quảng Bình |
22:29 23/11/2024