09:34 24/08/2018 Quái thú Răng Thỏ - biệt danh do hai cậu bạn thân ở khu nhà gỗ đặt cho tác giả - sống cùng gia đình trong một khu nhà gỗ của bệnh viện Bạch Mai cấp cho cán bộ. Khu nhà nhỏ cũ ấy giờ đã bị phá đi để xây lên tòa nhà cao tầng, phục vụ bệnh nhân, nhưng biết bao kỉ niệm vẫn hiện diện mạnh mẽ trong ký ức của những người từng sống nơi đây.
Đó là những buổi trốn ngủ trưa, lê la trên sân thượng, nhìn ngắm toàn cảnh bệnh viện, rồi tranh luận về đủ thứ chuyện “trời ơi đất hỡi” mà trẻ con thường thắc mắc.
Hay khi cùng tham gia lớp học buổi trưa của vị giáo sư già, khi Rùa và Răng Thỏ tìm cách nhuộm tóc bạc trắng cho giống với mái tóc trắng của King Kong, để cậu bạn khỏi lạc lõng trong buổi sinh nhật của mình khiến mọi người cười ngặt nghẽo…
Rồi những câu chuyện của Mận chín, Táo xanh, chuyện tình yêu của chú Phương và cô Mận - hai người đều bị bệnh ung thư máu…
Tuổi thơ khó nhọc mà thân thương ấy ngỡ như vừa mới đây thôi. Thế rồi những ngày bên nhau của ba đứa trẻ cũng qua mau khi từng gia đình đều lần lượt chuyển đi khỏi khu nhà gỗ của bệnh viện để đến những nơi ở mới rộng rãi hơn. Những vết tích xưa kia có nhiều thứ đã không còn, nhưng dấu vết lưu giữ trong lòng lại chính là dấu vết lưu luyến nhất, sắc nét nhất.
Qua lối kể chuyện thủ thỉ, tác giả như muốn nhắc nhớ, níu giữ vì sợ ký ức sau này sẽ phai đi nên nhờ trang giấy giữ giùm. Để những ngày xanh ngời, thơ ngây ấy còn được sống mãi.
Hoàng Triệu