Mỗi nhà một cảnh: Cuối con đường là bầu trời xanh

09:35 24/06/2018

Giữa trưa, nắng chang chang như đổ lửa xuống đường. Hương bặm môi cố phóng nhanh về nhà. Bỗng xe chòng chành rồi lạng đi khiến cô vội phanh gấp, nhìn xuống thấy lốp trước xẹp lép. Chắc găm phải cái đinh rồi, hú hồn, đang phóng nhanh, may mà hai mẹ con không sao!

Hương xuống xe ngán ngẩm nhìn con đường vắng bóng người. Họa hoằn có vài cái xe máy cùng chiều lao vun vút, phải rồi, nắng nóng thế này… Hương ghì tay lái, ra sức đẩy chiếc xe nặng cả trăm cân nhích từng bước. Ngồi ở trên, cu Bin mới 4 tuổi ngây ngô trò chuyện:

-  Mẹ để Bin xuống Bin đẩy cho mẹ!

-  Thôi Bin cứ ngồi yên đó, mẹ đẩy tí là xong.

-  Nhưng mẹ mệt, mặt mẹ đỏ lên kìa.

Nghe giọng trẻ con bi bô, vừa mệt nhọc đẩy xe Hương vừa ứa nước mắt vì tủi thân.

Sinh ra và lớn lên ở vùng quê lúa Thái Bình, Hương ra Hải Phòng để học đại học chuyên ngành kinh tế. Năm thứ 4 đại học, cô quen và yêu anh trưởng phòng điềm đạm nơi cô thực tập. Tình đam mê khiến cô mù quáng bỏ mặc những lời cảnh báo của bạn bè. Cô tin vào lời anh, tin rằng sự trong sáng tươi mát mà cô đem đến sẽ như cơn mưa gột rửa những đau đớn, day dứt của cuộc sống gia đình mà anh đang ngày ngày phải chịu đựng.

Mang bầu tháng thứ 4, khi thông báo cho anh, cô điếng người khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt, ánh nhìn hoảng hốt cùng dáng người như muốn khuỵu xuống của anh. Hơn cả trăm nghìn lần giải thích, chỉ cần hình ảnh run lẩy bẩy đó đã nói lên tất cả…

Vượt qua tất cả dị nghị và đàm tiếu, Hương sinh con và làm mẹ đơn thân. Cô chấp nhận tất cả khó khăn vất vả, làm việc bằng hai, bằng ba người khác. Rời con ra, đến chỗ làm cô không từ một việc nào. Tất cả để kiếm được một công việc, có thu nhập ổn định để nuôi con. Dần dần công sức của cô được đền bù, cô được nhận làm kế toán của một công ty vận tải. Tối về tranh thủ lúc con ngủ, cô làm thêm sổ sách cho các công ty khác. Giờ đây cô đã đủ tiền thuê nhà, mua xe, tự nuôi con ăn học mà không cần bất kỳ khoản hỗ trợ từ ai.

Kinh tế dần ổn thỏa nhưng cõi lòng của Hương như đã chết. Cô đóng lòng trước mọi cơ hội tìm hiểu của đàn ông, không giao lưu, không tiệc tùng, trái tim cô như hóa đá. Vậy mà cũng được 4 năm rồi…

-  Xe xịt lốp hay hết xăng vậy?

Nghe tiếng người Hương giật mình dừng lại, hơi nóng bốc lên làm cô tối sầm cả mặt mày. Người đàn ông thấy vậy vội dừng xe chạy lại đỡ. Hương choáng váng đầu óc, cô phải tựa người vào anh cho khỏi ngã. Gương mặt cương nghị với làn da rám nắng rắn rỏi, bờ vai vững chắc của người đàn ông chợt đem lại cho cô cảm giác yên ổn. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác yếu đuối cần che chở như thế này…

-        Sao không gọi cho người nhà, cô đẩy đến bao giờ. Lại còn cháu bé giữa nắng chang chang thế này…

Đang định nói nữa, chợt nhìn thấy dòng nước mắt giàn giụa trên gương mặt người phụ nữ trẻ anh ngừng lời. Nhìn trước nhìn sau, anh dắt xe của mình ra dưới tán cây phượng vỹ đang nở hoa đỏ rực. Đưa chìa khóa xe của mình cho cô, anh quả quyết:

-  Cô cầm chìa khóa xe tôi rồi ngồi đợi ở đây. Chắc cũng phải lâu đấy…

Nói đoạn anh khom lưng đẩy mạnh xe với những bước đi nhanh nhẹn và dứt khoát.

Người giúp mẹ con Hương sửa xe không cho cô biết tên tuổi, công việc. Sau khi giúp mẹ con cô anh lại vội vã lên xe phóng đi, để mặc cô mãi dõi theo màu áo xanh ấm áp ấy. Sau vụ hỏng xe tình cờ đó, mỗi lần nhớ tới hành động nhân ái của người lạ tốt bụng, Hương lại cảm thấy một luồng gió mát dịu dàng đem lại sự hồi sinh cho tâm hồn cằn cỗi của cô. Cô chợt nhận ra rằng, cuộc đời còn rất nhiều yêu thương, nhiều điều tốt đẹp. Vậy thì không nên đóng cửa từ chối tất cả yêu thương của cuộc đời này...

Bùi Hạnh

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông

Liên kết hữu ích