Mỗi nhà một cảnh: Cơn mưa rào đầu hạ

09:21 19/05/2019

Cơn mưa rào đầu hạ bất ngờ sầm sập đổ xuống khiến Quang vội tấp vào lề đường, đứng trú dưới mái hiên của một quán cà phê. Nó tần ngần ngó vào trong quán cà phê sang trọng. Nơi đó có những bộ bàn ghế thanh nhã, tiếng nhạc du dương và những vị khách thanh nhàn đang thư thái thưởng thức từng giọt cà phê ngọt đắng.

Cảm thấy bất an, Quang xích ra mép ngoài hiên một chút, nơi đó giọt gianh đang chảy ồ ồ. Những giọt nước li ti bắn cả vào bộ quần áo cũ, loang lổ vết bả sơn nó đang mặc. Trên đường, nước dềnh lên dồn vào hố ga thành những xoáy nhỏ cuồn cuộn.

- Này em ơi, có vào uống thì vào không tránh chỗ khác cho khách còn vào chứ!

Tiếng phụ nữ xoe xóe khiến Quang giật mình quay lại. Chủ quán trạc 50 tuổi, mặt mũi phấn son lòe loẹt với kiểu áo trễ ngực quá lố so với lứa tuổi của mụ đang cau mặt khó chịu.

Quang quay ra nhìn đường, mưa vẫn mù mịt trắng xóa. Đi giữa trời lúc này chẳng khác gì lội sông. Mà không đi thì… Quang tần ngần nắn tay vào túi quần. Nó lại khẽ nhích ra ngoài một chút…

Nước mưa dưới mái hiên bắn ướt đôi giày bảo hộ khiến nó khẽ rùng mình vì lạnh. Cái lạnh đột ngột khiến Quang nhớ đến những hôm ở quê, mưa trên mái nhà dột rơi thẳng xuống mặt mà nó vẫn nằm lì không chịu dậy. Mẹ lại lập cập trèo lên giường, trải mảnh áo mưa lên nóc màn để hứng.

Nhắc đến mẹ Quang thấy nghẹn ngào. Gần hai mươi năm nay Quang lớn lên trong tình thương yêu và sự nhẫn nhịn vô bờ bến của mẹ. Mẹ Quang vốn là người chậm chạp. Không có sắc, bố mẹ lại mất sớm nên bà cứ lầm lũi với ruộng đồng. Tưởng cuộc đời bà cứ thế âm thầm trôi qua lành lành hiền hiên như hạt cơm nguội thì bỗng nhiên đến cái tuổi 39, bà lại “xin” được một đứa con.

Mặc cho người làng dị nghị, đàm tiếu, bà lẳng lặng dồn tình thương yêu, chăm chút cho mầm sống nhỏ nhoi cứ lớn dần trong bụng. Mẹ kể Quang ra đời cũng vào một ngày mưa xối xả. Chẳng có ai chăm lo, đỡ đần. Đẻ xong, mẹ phải nhờ cô y tá mua hộ suất cơm bụi, vừa cho con bú vừa ăn trong dòng nước mắt nhòe nhoẹt.

Tuy chậm chạp nhưng mẹ bao bọc, che chở Quang không thua kém bất kỳ bà mẹ bình thường nào. Bữa cơm đơn sơ có đĩa rau luộc với mấy con tôm kho mặn, bao giờ đĩa tôm cũng gần Quang nhất. Những đêm trái nắng trở trời, giữa cơn sốt, bất kể lúc nào hé mắt ra Quang cũng thấy mẹ gà gật ngồi cạnh, tay không rời khăn chườm trên trán nó.

Quang nhớ năm học lớp tám, bị bọn bạn trêu chọc. Nó hùng hục chạy về nhà ăn vạ ầm ĩ hỏi bố là ai. Mẹ ú ớ chẳng biết trả lời sao, chỉ xoa dịu nó bằng cách mang cho nó cốc nước chanh. Cốc vừa đưa tới, nó hất mạnh khiến mẹ nó ngã khuỵu, mảnh cốc văng vào mắt…

…Bác sỹ bảo để cứu đôi mắt còn lại của mẹ phải tốn khoảng 20 triệu đồng, chưa kể tiền ăn uống, đi lại. Gần sáu tháng nay, Quang ăn uống dè xẻn lắm. Nó tiết kiệm không về quê, để dành tiền chữa mắt cho mẹ.

 Quang nắn lại cái túi quần… “Mình chưa bao giờ uống ở cái quán nào sang trọng như thế này, ở đây mọi thứ chắc đắt lắm. Mà có đắt thì cũng một trăm nghìn là cùng. Không! Làm gì đến, một trăm có mà ăn cướp à? Chắc chỉ năm mươi nghìn thôi. Nhưng… Trời cũng ngớt. Hồi trước mình chẳng tắm mưa đầy đấy thôi! Năm mươi nghìn cũng là hai bữa cơm đấy…”.

Quang giơ tay hứng giọt gianh, nước mưa rỏ xuống tí tách. Nó quả quyết lên xe, nổ máy đi tiếp. Ngoài trời, những hạt mưa thưa dần…

Bùi Hạnh

Từ khóa:
Bình luận của bạn về bài viết...

captcha

Bản tin Pháp luật

Video clip

Phóng sự ảnh

An toàn giao thông

Liên kết hữu ích